Tâm bình an
Hôm nay tình cờ nghe được một câu chuyện thú vị. Câu chuyện xuất phát từ một câu hỏi: “Tại sao ở các nước phương Tây, hiện tượng những người trên 80 tuổi vẫn khỏe mạnh minh mẫn khá phổ biến hơn ở bên mình?”. Có người đã trả lời: “Tại vì bên đó những người đó sống thoải mái, không lo toan, không phiền muộn.”
Trước hết, phải nói rằng có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến tuổi thọ như y tế, kinh tế,… nhưng tôi cũng đồng ý một phần với người trả lời rằng tâm bình an là một cấu thành quan trọng trong sức khỏe của một con người. Nên cơ bản ở đây tôi tạm gác hết các yếu tố khác, chỉ nói đến tâm bình an.
Thực tế mà nói, không có một quốc gia nào trên thế giới hiện nay mà không có sự lo toan, áp lực cuộc sống bộn bề. Mỹ lại càng là một quốc gia đầy áp lực, mỗi người đều là con nợ, phải luôn luôn đảm bảo có việc làm nếu không muốn phá sản. Vậy ở đây vấn đề là gì?
Người CẦU tâm bình an, thực ra sẽ rất khó mà đạt được tâm bình an, vì cơ bản không có cuộc sống nào thực sự bình an. Chỉ có những người CÓ tâm bình an, mới thực sự THẤY bình an trước bộn bề cuộc sống.
Tâm an, cũng như hạnh phúc, vốn dĩ là cái ta “THẤY”, không phải cái ta “ĐẠT”. Nó không phải là thứ gì đó rất xa, chẳng qua là mình chưa “thấy”. Có khi chỉ cần quay đầu lại là thấy, nhưng mấy ai biết được điều đó cho đến khi tâm ý mình thay đổi. Hạnh phúc cũng vậy, là một thứ càng cầu càng không đạt, có lúc tưởng như có đó, rồi lại mất đi, cũng chẳng phải hạnh phúc vững bền. Chú chó nhỏ cứ mãi đuổi theo cái đuôi của chính mình, cho đến khi nó nhận ra được là cái đuôi đó vốn dĩ luôn đi theo mình.
Hôm nay tình cờ nghe được một câu chuyện thú vị. Câu chuyện xuất phát từ một câu hỏi: “Tại sao ở các nước phương Tây, hiện tượng những người trên 80 tuổi vẫn khỏe mạnh minh mẫn khá phổ biến hơn ở bên mình?”. Có người đã trả lời: “Tại vì bên đó những người đó sống thoải mái, không lo toan, không phiền muộn.”
Trước hết, phải nói rằng có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến tuổi thọ như y tế, kinh tế,… nhưng tôi cũng đồng ý một phần với người trả lời rằng tâm bình an là một cấu thành quan trọng trong sức khỏe của một con người. Nên cơ bản ở đây tôi tạm gác hết các yếu tố khác, chỉ nói đến tâm bình an.
Thực tế mà nói, không có một quốc gia nào trên thế giới hiện nay mà không có sự lo toan, áp lực cuộc sống bộn bề. Mỹ lại càng là một quốc gia đầy áp lực, mỗi người đều là con nợ, phải luôn luôn đảm bảo có việc làm nếu không muốn phá sản. Vậy ở đây vấn đề là gì?
Người CẦU tâm bình an, thực ra sẽ rất khó mà đạt được tâm bình an, vì cơ bản không có cuộc sống nào thực sự bình an. Chỉ có những người CÓ tâm bình an, mới thực sự THẤY bình an trước bộn bề cuộc sống.
Tâm an, cũng như hạnh phúc, vốn dĩ là cái ta “THẤY”, không phải cái ta “ĐẠT”. Nó không phải là thứ gì đó rất xa, chẳng qua là mình chưa “thấy”. Có khi chỉ cần quay đầu lại là thấy, nhưng mấy ai biết được điều đó cho đến khi tâm ý mình thay đổi. Hạnh phúc cũng vậy, là một thứ càng cầu càng không đạt, có lúc tưởng như có đó, rồi lại mất đi, cũng chẳng phải hạnh phúc vững bền. Chú chó nhỏ cứ mãi đuổi theo cái đuôi của chính mình, cho đến khi nó nhận ra được là cái đuôi đó vốn dĩ luôn đi theo mình.
Lúc viết bài này tâm có bình an ko bạn Văn hehe